Đêm trăng thanh gió mát. Anh đang mơ màng trong giấc ngủ. Em đến, nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Bóng em lướt nhanh trên tường. Rồi em sà vào lòng anh. Tiếng em nghe thật xa mà cũng thật gần. Bàn tay em khéo léo vuốt ve cơ thể anh làm tim anh gần như tan chảy. Em đưa anh vào thiên đường, nơi anh có cảm giác có cái gì đó đang nhói lên, đi sâu vào tận xương tủy. Để rồi sáng hôm sau thức dậy, vẫn còn dấu vết của em trên cơ thể anh, đỏ hồng, rõ rệt. Đêm nay, anh mong em lại đến, để anh có thể nhào tới ôm em, ghì chặt em bằng hai bàn tay rồi bóp nát...mày, con muỗi chết tiệt!