Bạn chưa đăng nhập hoặc đăng ký. Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký thành viên để sử dụng đầy đủ chức năng của diễn đàn...
Đăng kí Lịch Danh sách thành viên Xem bài mới Xem bài gửi hôm nay Giúp đỡ
[+]
Các bài viết "hot" nhất


Gửi hồi âm 
 
  • 0 bình chọn - 0 Trung bình
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
HOÀI NIỆM VU LAN BUỒN
21/08/2012, 03:55 PM (Bài viết được chỉnh sửa lần cuối lúc: 23/08/2012 11:34 AM bởi Mr.Phan.)
Bài viết: #1
HOÀI NIỆM VU LAN BUỒN
Mẹ ơi! Trong ngày lễ Vu Lan năm nay, con lại một lần được gọi mẹ, được ngắm nhìn hình ảnh mẹ trong hoài niệm của con.

Tấm lòng mẹ sao bao dung đến vậy, nó ngọt ngào như những lọn mía, nó dịu nhẹ như làn gió những trưa hè. Chiều Vu Lan, chùa năm này vắng người hơn mọi năm, lòng con lại rưng rưng một nỗi niềm, nỗi nhớ mẹ, lòng biết ơn sâu đậm trong con với ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.

[Hình ảnh: Bong%252520hong%252520cai%252520ao.gif]

Con người sinh ra không ai không có mẹ và cao cả hơn mẹ luôn là ánh đuốc soi sáng cuộc đời con. Mùa Vu Lan, báo hiếu, mùa mà trăm nghìn trái tim hướng về mẹ, hướng về người đã cho con cuộc sống, đã dìu con những bước vào đời.

Chúng con không thể kể hết những công ơn của mẹ đã dành cho chúng con, chỉ biết rằng, từ khi còn bé, mỗi khi có việc không vừa ý con chỉ biết khóc gọi mẹ ơi!!

Mẹ! cái tiếng sao thiêng liêng, sao ấm cúng đến vậy, mẹ là quê hương, là bóng mát trên cây, là ánh đuốc đêm đêm soi tỏ đường con. Không phải là một sự nhân cách mỗi khi nghe bài hát “Bông hồng cài áo” con lại nhớ, lại thương mẹ biết bao.

Gia đình hoàn cảnh, bố đã không quan tâm nhiều đến cái hạnh phúc đơn sơ, chỉ có mẹ, một nắng hai sương tần tảo nuôi anh em con khôn lớn. Ngày con ốm, mẹ lặn lội hỏi han xem có chỗ nào chữa bệnh tốt, mong sao cho con sớm khỏi bệnh thì lòng mẹ mới an. Nhà nghèo sống tạm bợ hơn sau khi đám cháy năm ấy đã cướp đi gần như hết tất cả của cải của gia đình, mẹ lại gồng mình dựng lại gian nhà, hy vọng cho chúng con có chỗ trú ngụ. Trời mưa, nhà dột, đêm đêm những tiếng chuột tiếng mối làm ổ, kéo dài như hăm doạ chúng con, thực sự chúng con cảm thấy sự an tâm bên vòng tay mẹ, có mẹ chở che. Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo phần con, cơm ăn nhà thiếu thốn mẹ dành phần ngon nhất cho con, nhận ăn phần còn lại.

Mẹ ơi! Con muốn khóc lên, con muốn thốt lên tiếng Mẹ, cái tiếng thiêng liêng ấy mà mỗi năm con cũng chỉ có cơ hội gọi được vài lần. Chúng con lớn khôn trong vòng tay mẹ, Nhưng! Mỗi năm mỗi lớn, mái tóc mẹ mỗi bạc đi. Màu thời gian, sự suy tư như đã cướp đi cái nét trẻ trung ngày nào trên khuôn mặt mẹ. Thời gian như một cái gì đó khắc nghiệt, nó làm cho con người ta già đi, nó cướp đi những hình dáng ngày nào, nhưng nó cũng làm cho con hiểu một điều, tình cảm của mẹ, tình thương yêu mà mẹ dành cho chúng con không bao giờ thay đổi.

Mùa Vu Lan năm nay, con vui mừng được nhận những bông hoa hồng đỏ thắm, trái tim con như lại một lần nữa hướng về mẹ, bằng những lời nói tự đáy lòng để được cất lên tiếng gọi:

MẸ ƠI!
Híc

Bài này mình viết trong diendan.nguoihanoi.net. Mỗi mùa Vu Lan về, đọc lại lại thấy rưng rưng.

Xin chia sẻ cùng các bạn ADA.

Hoài Tâm

Một cái dây buộc một sợi dây
Tìm tất cả các bài viết của tác giả này
Trích dẫn bài viết này trong bài trả lời
Được cảm ơn bởi Mr.Phan
Gửi hồi âm 


Chuyển tới diễn đàn:


Bây giờ là: 03/05/2024, 12:56 PM
Pharmaboard Plugins, Cung cấp bởi MyBB, © 2002-2024 MyBB Group.
Convert by nhtera